Tính cày phim lâu rồi mà bh mới có thời gian rảnh ;;v;; mới xem tập 1 mà thích quá uhu phải đi down về hết.
Cảm ơn subteam đã vất vả hoàn thành bộ phim này ^^
Tính cày phim lâu rồi mà bh mới có thời gian rảnh ;;v;; mới xem tập 1 mà thích quá uhu phải đi down về hết.
Cảm ơn subteam đã vất vả hoàn thành bộ phim này ^^
02. Rain
Mỗi lần Taehyung và Jimin gặp nhau, đều là vào những ngày mưa buồn bã xám xịt. Khi đó, Jimin sẽ ngồi vắt vẻo trên cửa sổ phòng bệnh của Taehyung, vươn tay ra hứng lấy những giọt nước trong veo, nghiêng đầu lắng tai nghe tiếng rơi tí tách lộp bộp rồi cong môi nở nụ cười vui vẻ.
Jimin yêu mưa, cậu kể với Taehyung rằng, lúc ba mẹ đưa cậu rời khỏi đây, trời cũng đổ mưa tầm tã như lưu luyến không buông.
“Cậu sẽ bỏ lại tớ sao?” Taehyung không vui, lựa lúc Jimin lơ đãng mà há miệng cắn mạnh lên tay cậu. Nếu đã trờ về rồi, Jimin nhất định không được đi nữa, nếu không, Taehyung sẽ nổi giận.
Jimin không buồn nhíu mày lấy nửa cái, dường như vết răng sâu hoắm mà Taehyung để lại chẳng hề hấn gì với mình. Cậu cứ mải mê rong ruổi với cảnh sắc ngoài kia, đến nỗi dù Taehyung có làm đủ trò mèo cũng không thu hút được sự chú ý của cậu. Mãi một lúc lâu sau, khi Jimin định thần lại, cậu liền bắt găp gương mặt nhăn nhó đầy ấm ức của người ngồi bên, không nhịn được bật cười.
“Jiminie!” Taehyung gào lên.
“Ừ, sao nào?” Jimin vẫn cố đùa dai.
Nhận ra Jimin đang cô lẩn tránh vấn đề mình đặt ra, Taehyung thở hắt. Nếu là mọi lần, có lẽ cậu sẽ thôi không truy vấn nữa, nhưng hôm nay thì khác, bởi vì... Taehyung chợt phát hiện ra, mùa mưa ở Seoul sắp đi qua rồi.
“Cậu sẽ không bỏ tớ lại, đúng không?” Thế nên bằng bất cứ giá nào, cậu cũng nhất định phải có được một lời khẳng định từ Jimin.
“Không đâu.” Jimin kéo Taehyung nằm xuống, lật chăn lên đắp cho cả hai rồi dịch sát vào người Taehyung, ôm ghì lấy cậu: “Không đâu, Taehyung. Chỉ cần cơn mưa đừng tạnh ráo, thì tớ sẽ luôn ở đây.”
Thân người gầy gò của Taehyung run lên. Cậu muốn phản bác rằng làm sao trời cứ mưa mãi không ngừng được, nhưng rồi sau cùng, cậu lại lựa chọn im lặng. Cho dù đây không phải câu trả lời mà Taehyung mong đợi thì đã sao? Cậu cũng đâu thể làm được gì, đâu thể yêu cầu được gì ở Jimin?
“Jiminie...”
“Ừ?”
“Tớ đi cùng cậu nhé, được không?”
“Đừng nói linh tinh!” Jimin lập tức ngồi bật dậy, nghe giọng điệu Taehyung thực sự nghiêm túc thì một cơn giận thình lình trào dâng, gương mặt cậu cũng tối sầm lại: “Đừng nhắc lại vấn đề này nữa, nếu không, tớ sẽ mặc kệ cậu đấy!”
“Nhưng cậu còn có thể ở bên tớ bao lâu?” Taehyung cười cay đắng: “Một ngày? Hai ngày? Jimin, trời không thể không ngừng mưa, cậu cũng không thể không rời đi!”
Jimin sững sờ.
“Có phải chỉ cần tớ ngủ một giấc thôi, tỉnh dậy sẽ lại không nhìn thấy cậu nữa?”
Đôi mắt Jimin ngập tràn đau khổ, cậu quay đi, không dám đối diện với sự chất vấn của Taehyung. Cậu ấy tổn thương, cậu biết, nhưng cậu... không có cách nào xoa dịu nó.
“Taehyung, đừng tự lừa dối chính mình nữa.” Jimin cụp mắt, một câu nói cất lên mang theo tất cả can đảm và dũng khí: “... Cậu biết mà, tớ đã không còn tồn tại từ lâu.”
Biểu cảm trên gương mặt Taehyung lập tức biến đổi. Cậu đờ đẫn, ngay cả sức lực để mở miệng dường như cũng không còn nữa. Jimin quá tàn nhẫn rồi, Taehyung không cười nổi, để đánh thức cậu, ngay cả cách này cậu ấy cũng đã đem ra dùng.
“Không tồn tại...” Taehyung lẩm bẩm: “Phải rồi, cậu không tồn tại, thế nên, là tớ đã sai khi cứ cố gắng níu kéo cậu, phải không?”
“Jiminie, tớ nên buông tha cậu, phải không?”
“... Tớ thật sự― không giữ được cậu, phải không?” Thanh âm khàn đặc, nỗi tuyệt vọng hoàn toàn cắn nuốt lí trí của Taehyung. Cậu vươn tay xoay người Jimin lại, vôi vã trao cho đối phương một nụ hôn, điên cuồng mà hoảng loạn. Taehyung cần sự tiếp xúc này, để chứng minh mọi thứ là chân thực, Jimin cũng là chân thực, không phải do cậu tưởng tưởng ra.
Bên má bỗng xuất hiện cảm giác lành lạnh, bờ môi nếm được vị đắng chát. Giờ phút này, Taehyung đã không còn phân biệt được là nước mắt ai đang rơi.
Cho đến khi cậu tỉnh táo lại, vị trí bên cạnh đã trống trơn không còn bóng người.
Hừng đông le lói, mặt trời tỏa ra hơi ấm hong khô những giọt mưa còn đọng lại trên những tán cây. Nhưng Jimin đi rồi, Jimin không còn ở đây nữa.
Taehyung lảo đảo bước xuống giường, tiến về phía cửa sổ. Ánh nắng đầu thu chan hòa mà tinh nghịch, không ngừng nhảy nhót dưới mặt đường.
Nắng mang mưa đi, cũng mang Jimin của cậu đi.
“Năm ấy lúc tớ rời khỏi đây, chỉ có tiếng mưa đưa tiễn...”
Taehyung mỉm cười, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.
“Jimin à, tình yêu của chúng ta, thật sự không thể đợi đến khi trời quang mây tạnh.
Tiểu Phong | Drabble | K+ | VMin | Completed
| For our 95z ♥ 151013 - 151230 |
01. Sky
Lúc Jimin tới được đài truyền hình, buổi quay Perfect Dating cũng đã gần kết thúc. Cậu đứng sau cánh gà, nhìn MC dùng một mảnh vải nhỏ để che mắt người ngồi ở vị trí số mười hai, theo yêu cầu đặc biệt của cậu. Tất cả đèn tắt phụt, khán giả bỗng chốc xôn xao hẳn lên, Jimin cầm mic bước ra, bàn tay nhớp mồ hôi, trái tim đập thình thịch vì hồi hộp. Nhưng vào thời khắc này, cậu buộc bản thân mình cần phải bình tĩnh hơn bất cứ ai.
Khi Jimin dắt người ấy đến giữa trung tâm sân khấu, ánh sáng cũng dần dần quay lại. Mọi tiếng ồn ào lập tức lắng xuống, cả không gian lặng ngắt như tờ. Họ không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình, Jimin hiểu, và cậu càng rõ hơn, người ấy sẽ có phản ứng gì khi phát hiện cậu đang đứng ở phía đối diện.
“Taehyung.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, chàng trai trước mặt Jimin ngẩng phắt lên, dường như rất bàng hoàng. Cậu vươn tay muốn tháo vải bịt mắt xuống, nhưng đã bị một bàn tay khác ngăn cản. Bàn tay ấy lạnh toát và run rẩy, khiến cho Taehyung ngẩn người.
“Đừng làm thế.” Jimin cười: “Đừng nhìn tớ lúc này, cậu chỉ cần nghe tớ nói thôi, được không?”
Taehyung máy móc gật đầu.
“Để đến được đây, tớ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn.” Jimin cố gắng giữ cho giọng điệu của mình thật lưu loát: “Cậu biết mà, làm gì có ai đồng ý để một người con trai công khai tỏ tình với một người con trai khác... ngay trên chương trình truyền hình chứ? Vì thế, khi nói ra mong muốn của mình, tớ đã bị từ chối ngay lập tức.”
“Họ cho rằng tớ nói đùa. Nhưng Taehyung à, tớ đã đắn đo dằn vặt chính mình rất lâu mới đưa ra quyết định này, làm sao có thể là đùa được?”
“Mỗi ngày tớ đều không ngừng gọi vào số điện thoại của nhà sản xuất, mỗi ngày nhận lại không phải máy bận thì cũng là lời khuyên giải xã giao khéo léo, nhưng đôi khi tớ bị mắng nhiếc thậm tệ. Vì tớ quá cứng đầu, vì họ mất kiên nhẫn không chịu nổi tớ nữa.”
Bên trên khán đài vang lên những tiếng thở dài đầy thương cảm.
“Tớ cũng không giải thích được tại sao tớ lại cương quyết như vậy, chỉ là khi đó tớ luôn có suy nghĩ, nếu bỏ qua cơ hội này, tớ sẽ không còn đủ dũng cảm để thành thật với cậu thêm một lần nào nữa.”
“Và cuối cùng... Taehyung, hôm nay tớ cũng tới được đây.”
Jimin cúi đầu, môi mím chặt. Và một khoảnh khắc sau khi cậu ngẩng lên, đôi mắt kia đã ráo hoảnh.
“Tớ hiểu được rằng để tớ xuất hiện ở nơi này, đối với nhà sản xuất là một việc làm rất mạo hiểm. Vì vậy tớ rất biết ơn, bởi họ đã bằng lòng giúp tớ thực hiện nguyện vọng của mình.”
Cả trường quay không hẹn mà gặp, cùng đồng loạt vỗ tay ủng hộ cậu con trai đang đứng phía dưới kia. Sự sợ hãi của cậu, sư đấu tranh của cậu, sự can đảm mà ít người có được của cậu,... tất cả, từng thứ từng thứ đều khiến họ cảm động.
Jimin bước lên, cẩn thận tháo dải băng che mắt của Taehyung. Người con trai cao gầy ngay trước mặt cậu đây, người mà được rất nhiều cô gái yêu thích, cũng là người mà cậu đã dồn hết toàn bộ sức lực để yêu thương.
“Taehyung à, những lời tớ muốn nói, tớ đều nói hết rồi. Nhưng hôm nay... cậu vẫn sẽ ở lại đây, không đi cùng tớ đâu, đúng không?”
Taehyung mấp máy môi, nhưng mãi vẫn không thể nói được một lời hoàn chỉnh. Trực giác cho cậu hay, nếu hôm nay cậu không giữ Jimin lại, thì sau này, hai người họ sẽ mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau như trước kia được nữa. Nhưng đôi chân Taehyung không nhấc lên nổi, cậu cứ đứng yên một chỗ, nhẫn tâm nhìn tia hi vọng trong đáy mắt Jimin dần dần tắt lịm.
“Tớ... xin lỗi.” Taehyung mím môi: “Jiminie, tớ thật sự xin lỗi.”
Xin lỗi vì đã không nhận ra tình cảm của cậu, xin lỗi... vì không có cách nào đáp lại nó.
Jimin hít một hơi sâu, khẽ lắc đầu rồi nở nụ cười. Cậu không nói gì, chỉ cúi gập xuống bốn phía trường quay như một lời cảm ơn trong câm lặng. Trao trả mic cho MC, Jimin lặng nhìn Taehyung, như thể muốn níu giữ hình bóng ấy lần cuối trước khi rời khỏi sân khấu.
Và một tích tắc sau, cậu quay đi, bỏ lại sau lưng những tiếng ồn ào vỡ vụn.
Bước ra khỏi đài truyền hình, Jimin cảm thấy lòng mình trống rỗng. Ánh mặt trời nơi không trung bao la thật rực rỡ chói sáng. Cậu đưa tay che mắt, miệng thì thầm một câu không ai nghe
Ngày hôm ấy, bầu trời Seoul nắng lên rất đẹp, nhưng mưa lại rơi trong đôi mắt Jimin.
...
Note:
| photo from bighit. poster by minhan |
Tiểu Phong
Fluff | K | VMin | Completed
Notes:
- Là quà cho một người bạn
- Những đoạn in nghiêng lề bên phải là lời bài hát 'Ngày mai của chúng ta', bản dịch sưu tầm từ nhiều nguồn.
...
Tôi thấy thời gian không còn lại bao nhiêu
Nếu có thể, rất muốn ước có thêm một ngày
Là ngày mai của chúng ta.
1.
Jimin luôn có cảm giác mình đang lơ lửng giữa một giấc mơ không màu, nơi thời gian và sự sống không tồn tại, nơi chiếc đồng hồ quả lắc thay vì đung đưa những nhịp chân vô hồn - đã dừng lại ở khoảnh khắc kim giờ gãy đôi. Song thế giới ngoài kia vẫn tiếp tục dịch chuyển, chỉ mình cậu bị giam cầm trong chiếc lồng khổng lồ được bện chặt bằng dây kẽm gai.
Đó là một căn phòng kín, khung cửa sổ duy nhất trên bức tường phía tây luôn trong tình trạng khép chặt. Ánh sáng không lọt vào được, bất kể ban đêm hay ban ngày, cả không gian đều chìm trong bóng tối miên man.
Jimin không còn nhớ được mình đã ở đây bao lâu, cũng không biết hiện tại là ngày tháng năm nào. Nhận thức của cậu như bị một bàn tay chặn lại, trở nên mơ hồ và đứt gãy. Cậu chỉ nghe thấy có vô số giọng nói không ngừng vang lên trong đầu, lộn xộn hỗn loạn như một mớ bòng bong. Jimin không thích những âm thanh đó, rất ồn ào. Cậu chỉ muốn được yên tĩnh, trong giấc mơ hoang hoải mờ nhòe như một thước phim cũ kĩ xước đoạn.
Lặng lẽ cuộn mình giữa không gian mịt mùng, u mê như cõi chết, Jimin tiếp tục ngẩn người, ánh mắt đầy mong mỏi cứ mãi nhìn về phía trước, như muốn xuyên qua tấm màn đen dày đặc để tìm kiếm điều gì đó vô cùng quý giá mà trước kia lỡ đánh mất. Trí óc cậu trống rỗng, lại có cảm giác chấp chếnh chơi vơi như đang bị treo trên vách núi dựng đứng.
Jimin không biết, đến khi nào sợi dây kia sẽ đứt; cũng không ai nói cho cậu hay, giấc mơ rơi xuống rồi liệu có vỡ tan.
Chênh vênh nhất, là người đi giữa thực và ảo.
2.
Và rồi một ngày kia, cuối cùng người mà Jimin luôn chờ đợi đã xuất hiện. Là chiếc sơ mi trắng ươm mùi nắng thu, là đôi mắt nâu sâu thẳm vấn vương nét cười. Bàn tay xương gầy chạm vào chốt lồng giam, nhẹ nhàng bẻ gãy.
Giấc mơ của Jimin dần hình thành những phân đoạn rõ rệt. Quả lắc đung đưa đem thời gian trở lại, gom cả những mảnh hồi ức vụn vỡ gắn về bức tranh hoàn chỉnh. Xưa cũ và không màu.
Jimin vươn tới phía người ấy, tiềm thức lắng đọng tựa cặn nước dưới đáy chai nay chợt trào lên như bị xóc mạnh. Mang theo mùi ẩm mốc và ngai ngái của đất bùn sau những cơn mưa.
Chìa khóa vặn mở chiếc hộp bí mật rỉ sét. Ánh sáng nở bung như hướng dương dưới nắng mặt trời. Bờ môi khô nẻ khẽ mấp máy, giữa vòng ôm ấm áp vững vàng, Jimin thì thầm gọi một cái tên đã chôn chặt trong lòng suốt bấy lâu nay.
Taehyung.
Đó là Taehyung, của cậu.
3.
Ban mai trong veo xuyên qua tấm rèm vải lưa thưa, đậu xuống giường Jimin, uyển chuyển xoay mình theo điệu valse thinh lặng. Dã quỳ nở hoa vàng rực tươi nguyên, vấn vít trong làn gió se sắt, cùng nhau cất tiếng hát du ca.
Jimin đã thức dậy từ lúc trời còn say nồng, bình minh lười biếng chưa chịu mở mắt. Cậu không xuống giường, cứ nằm yên trong lồng ngực người bên cạnh, tham lam hưởng thụ hơi ấm chỉ thuộc về một mình mình.
Cậu đã ngủ bao lâu rồi? Liệu có đếm được bằng những mùa lá héo úa bên ngoài ô cửa sổ? Không biết nữa, Jimin tự trả lời. Cậu chỉ có kí ức về căn phòng tối đen như ngục giam, về chiếc lồng kẽm gai khổng lồ hung hãn tựa thú dữ, về ranh giới mỏng manh phân cách hai thế giới riêng biệt. Và về một giấc mơ dài tựa hàng thế kỉ, bụi bặm không màu.
Jimin hơi cựa mình, nào ngờ người bên cạnh liền tỉnh giấc. Cậu ấy vẫn thính ngủ như vậy, Jimin khẽ lắc đầu, lại không khỏi mỉm cười khi mái đầu bù xù kia cứ cọ cọ vào cổ mình thay lời chào buổi sáng.
“Taehyung này.”
Thanh âm của người kia vẫn còn mơ màng: “Ừm...”
“Không có gì.” Jimin nhắm mắt: “Chỉ là... muốn gọi tên cậu thôi.” Để tớ biết rằng cậu thực sự đang ở đây, thực sự đang tồn tại.
Khi còn bị nhốt trong miền kí ức của chính mình, dường như Jimin đã vô số lần tự nhủ, rằng nếu một ngày kia được gặp lại người ấy, nhất định cậu sẽ ôm người ấy thật chặt, nhất định cậu sẽ nói mình nhớ người ấy bao nhiêu, nhất định sẽ trách móc tại sao người ấy lại đi lâu như thế. Nhưng rồi sau tất cả, những gì Jimin có thể làm lúc này chỉ là không ngừng gọi cái tên đó, một lần lại một lần, như để cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng mình đã hoàn toàn thức tỉnh, chứ không phải thoát khỏi giấc mơ này và trượt vào một vòng xoáy khác.
Thế mà, rốt cuộc hiện thực này có phải vẫn là ảo ảnh hay không, đến giờ Jimin vẫn không cách nào phân biệt được. Cậu chỉ có thể tiếp tục buông mình, thả trôi mọi giác quan, và cứ thế rơi như một chú chim gãy cánh.
Taehyung này...
Cậu đã rời đi bao lâu rồi nhỉ?
4.
Hoàng hôn quét lên bầu trời một màu sơn đỏ cam, rực rỡ ấm nóng như ngọn lửa. Jimin vén rèm sang hai bên, mở toang cửa sổ, đón nhận từng làn gió mang theo hơi mặn thổi vào từ ngoài biển. Sau lưng cậu loáng thoáng có tiếng dao thớt lạch cạch, cùng mùi thơm từ những món ăn mà Taehyung đang chuẩn bị cho bữa tối.
Hồi ức lại tràn về lấp đầy tâm trí, Jimin nhắm mắt, hít hà luồng không khí trong lành rồi chợt nở nụ cười. Nhớ về cuộc sống trước đây, cậu đã rất thích những buổi chiều tà có Taehyung bận rộn trong căn bếp nhỏ, còn mình thì nằm ườn ngoài sô pha với cuốn sách dở dang mới đọc được một phần ba. Đó luôn là khoảng thời gian yên bình nhất trong ngày, là chiếc bánh phết mứt ngọt lịm cùng bản nhạc không lời rè rè từ đài radio. Đó luôn là tình yêu của hai người bọn họ, là báu vật mà Jimin vẫn hằng cất giữ.
Tất cả mới chỉ như ngày hôm qua, cũng lại như đã trôi xa theo vạn mùa lá úa.
Để rồi, trong những tháng ngày không có Taehyung, Jimin dần tập cho mình thói quen giữ im lặng. Với tất cả mọi người, với tất cả mọi việc. Bởi vậy, lúc này đây, cậu đã không hỏi Taehyung bất cứ điều gì. Rằng tại sao cậu ấy quay về, rằng khi nào cậu ấy lại đi. Để mặc nỗi sợ hãi mơ hồ giương nanh cắn nuốt ý chí, Jimin vẫn vờ như không có gì thay đổi, vẫn kiên nhẫn đóng tròn vai, và ngày ngày ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
“Đang nghĩ gì thế?” Một vòng tay đột ngột xuất hiện từ phía sau, vây lấy Jimin không còn kẽ hở.
“Nấu nướng xong hết rồi à?” Jimin không trả lời vấn đề kia, chỉ nhẹ nhàng hỏi sang câu khác.
“Ừ.” Người kia cọ má vào má Jimin như muốn làm nũng: “Đói chưa? Đợi tớ có lâu không?”
“Lâu lắm, rất lâu.” Jimin thở dài, ngửa đầu dựa vào vai Taehyung, cố tình lái ý tứ câu hỏi sang một nghĩa khác: “Lâu đến mức tớ nghĩ chúng ta đã lãng quên nhau.”
“Nói linh tinh.” Taehyung xoay người Jimin lại, cắn mạnh lên môi cậu và nhíu mày: “Tớ sẽ không như thế.”
“Ừ, tớ biết.” Jimin bật cười khi thấy vẻ nhăn nhó của ai kia. Cậu chỉnh tới chỉnh lui, sau khi tìm được một vị trí thoải mái trong lòng Taehyung thì yên ổn nhắm mắt lại, khẽ thì thầm: “Tớ đã rất nhớ cậu.”
“Tớ xin lỗi.” Taehyung hạ giọng đầy tự trách: “Jiminie, xin lỗi vì đã về muộn như vậy...”
“Không đâu, vẫn kịp mà.” Lúc nói câu này, bàn tay run rẩy của Jimin kín đáo nắm chặt góc áo Taehyung: “Thật đấy, Taehyung à, vẫn còn kịp...”
Khả năng chịu đau của một người có thể lớn tới đâu? Jimin không rõ. Nhưng cảm giác quặn thắt đáy lòng mỗi khi nhìn thấy gương mặt vui cười kia khiến cậu thật sự rất khổ sở. Bọn họ đã xa nhau lâu đến vậy, hồi ức cũng phủ bao lớp mạng giăng trong chiếc hộp khóa kín.
Jimin rất tham lam, dù cậu vẫn hiểu tham lam không hề tốt. Cậu luyến tiếc tất cả những gì thuộc về Taehyung, thuộc về bọn họ. Cậu đã muốn giữ lấy cậu ấy, vĩnh viễn không rời xa.
Nhưng vĩnh viễn chỉ là một lời hứa viển vông, Jimin lại không phải kẻ mù quáng. Từ giây phút Taehyung bị kéo đi mất, cậu đã nhìn thấy vĩnh viễn quay lưng chối bỏ cả hai.
5.
Màn đêm dần buông, không trung bao la giờ phút này tựa như một tấm lưới đen khổng lồ dang rộng, với những vì tinh tú lấp lánh là hàng trăm chú cá nhỏ đang bị mắc kẹt trên đó. Jimin dựa lưng vào chiếc ghế gỗ kê ngoài ban công, ngửa mặt dõi theo cuộc đuổi bắt giữa ánh trăng và những rặng mây. Đôi chân cậu duỗi dài, trong tay là cốc cacao đá đã vơi đi một nửa.
Thời gian gần đây, Jimin ngày càng trở nên yên lặng. Tia sáng dưới đáy mắt của những ngày đầu khi Taehyung mới trở về nay không còn, đổi lại, đã biến thành cái nhìn mù mịt ảm đạm như bị giăng kín một tầng sương. Taehyung lo lắng gặng hỏi, Jimin chỉ cười nhẹ rồi thôi. Cậu không muốn nói cho cậu ấy biết, bởi vì nói rồi, cậu sẽ không còn cách nào che giấu nỗi lo sợ của mình, cũng không còn lý do gì để giữ cậu ấy cạnh bên.
Một giọt nước chợt nhỏ xuống mu bàn tay, Jimin giật mình ngẩng lên, liền phát hiện Taehyung đang mặc áo choàng tắm cúi xuống nhìn cậu, đôi mắt nâu trong trẻo như muốn xoáy sâu vào lòng cậu, chứa đựng bao nét hoài nghi cùng hàng nghìn câu hỏi không cất thành tiếng.
“Tớ đã gọi đến lần thứ năm, cậu vẫn không phản ứng.” Taehyung vò đầu theo thói quen, lại quên mất tóc mình còn đang ướt: “Jiminie, cậu có chuyện gì vậy? Tại sao cậu không chịu nói với tớ?”
Jimin đặt cốc cacao lên lan can, đứng dậy cầm lấy chiếc khăn bông trong tay Taehyung rồi im lặng lau tóc cho cậu. Taehyung lầm bầm gì đó bằng vẻ bất mãn, nhưng với một Jimin cứng rắn như vậy, cậu chỉ có thể uất ức đôi ba câu rồi lại tiu nghỉu như chú mèo cụp tai.
“Taehyung...” Jimin thả khăn xuống, chạm tay lên vị trí ngực trái của người đối diện, nhàn nhạt hỏi: “Chỗ này, có đau không?”
Taehyung như bị điện giật, lập tức thối lui ba bước. Mấy giây sau, nhận ra thái độ của mình có phần thái quá, không khác gì giấu đầu lòi đuôi, cậu cười khan: “Đau gì chứ? Tớ có bị thương tích gì đâu.”
Jimin cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc cậu ngước lên, nét tuyệt vọng mờ nhạt khi nãy đã biến mất không còn dấu vết. Lòng bàn tay lạnh toát, Jimin giấu ra sau lưng, gương mặt lại hiện lên vẻ hoạt bát như thường: “Taehyung này, cậu trở về đã được hai tháng chưa nhỉ?”
“Ngày mai là tròn hai tháng.” Taehyung đành đè nén những nghi vấn trong lòng, thuận theo tâm tình của Jimin mà trả lời.
“Nhanh thế sao?” Jimin cười khẽ: “Vậy thì ngày mai, chúng ta ra biển ngắm bình minh nhé?” Không đợi Taehyung đáp lời, cậu đã quay người trở vào nhà. Cho đến cuối cùng, Jimin cũng không nói thêm gì cả, chỉ để lại cho người đứng phía sau một bóng lưng gầy gò đầy cô độc.
Cậu ấy không thể nhìn thấy, đôi mắt Jimin đã dần đỏ hoe. Cậu ấy cũng không thể biết, hiện tại trái tim Jimin đang rối bời hoảng loạn nhiều đến thế nào.
Taehyung, Taehyung...
Thời gian của chúng ta, chỉ còn lại bấy nhiêu thôi sao?
6.
Trong tiềm thức của Jimin có lưu giữ một mảnh vỡ hồi ức từ rất lâu rất lâu trước kia, lâu đến mức cậu cứ ngỡ là mình đã lãng quên. Mảnh vỡ ấy được chôn sâu ngàn lớp dưới chiếc hộp bí mật rỉ sét, sắc nhọn tựa lưỡi dao, bằng một cách nào đã phá khóa thoát ra, tàn nhẫn đâm một nhát thật sâu vào lòng cậu, như muốn dùng nỗi đau ép cậu phải ghi nhớ thật kĩ.
Trước mắt Jimin dần hiện lên một bức tranh đơn điệu nhạt nhòa. Đó là ngày dạo chơi cuối cùng trong chuyến du lịch New York của cậu và Taehyung, một sáng sớm đầu đông với những ngọn gió xào xạc hiu hắt mang theo hơi lạnh lẩn quất trong không khí. Ánh nắng vàng tươi như rót mật đã phai màu, dần trở nên thiếu sức sống, và bầu trời kia cũng lay lắt tàn úa, không còn lưu lại nét trong xanh.
Đứng giữa quảng trường Thời đại hỗn độn một biển người, cậu nghe thấy những nhịp bước chân dồn dập cùng những tiếng la hét kêu cứu chìm nghỉm giữa không trung. Mùi thuốc súng cay nồng lởn vởn quanh đầu mũi, Jimin ngây ngốc bị đẩy ngã xuống mặt đường, toàn bộ ý thức như bị rút cạn. Cậu không còn biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến khi cuộc thảm sát điên cuồng kết thúc, cho đến khi lực lượng cứu hộ phát hiện cậu là người duy nhất còn sống, cho đến khi... cậu không tìm thấy hơi ấm từ bàn tay Taehyung đang nắm chặt tay mình.
Jimin mất đi người cậu yêu thương trong một ngày như vậy, dưới khoảng không đầy mây xám buông che khuất ánh mặt trời. Cậu đã không kịp nói lời tạm biệt, chỉ biết đờ đẫn gục xuống nền đất lạnh như băng, vị tanh lợm tràn ngập khoang mũi và cuống họng. Và cậu không ngừng nôn khan, tưởng chừng muốn móc hết cả gan ruột.
Bọn họ vỗ vai an ủi cậu, nói rằng muốn đưa Taehyung đi, Jimin cứ ngơ ngác không buồn phản ứng. Cậu chỉ liên tục lay người cậu ấy, hi vọng có thể nhìn thấy cậu ấy ngồi dậy với nụ cười quen thuộc, nói rằng đây chỉ là trò đùa thôi. Nhưng cậu ấy cứ nằm mãi như thế, máu không ngừng chảy ra từ vết đạn trúng tim. Thân người cậu ấy lạnh toát, đôi mắt khép chặt không bao giờ mở ra nữa...
Đó là một cơn ác mộng điên rồ, nhấn chìm Jimin giữa màu đỏ tươi của chết chóc tuyệt vọng.
7.
Trong cuộc đời mình, Jimin có hai khoảnh khắc đáng sợ nhất đã, đang, và nhất định sẽ trải qua. Đó là khi mất đi Taehyung, và một lần nữa, lại chuẩn bị mất đi Taehyung.
Jimin không biết, cậu đã chơi vơi giữa những ích kỉ sân si bao lâu, để có những lúc chấp chới mất thăng bằng tưởng như hụt bước. Giấc mơ của cậu chỉ là sợi dây móc nối thực ảo, chỉ là lằn ranh nằm giữa những lưng chừng. Lưng chừng cô đơn, lưng chừng hạnh phúc, với một tình yêu không tròn đầy, và một kết quả mãi mãi khiếm khuyết.
Có phải cậu đã ngụp lặn quá sâu, giữa những hồi ức vốn chẳng còn nguyên vẹn? Có phải cũng đã đến lúc, cậu nên thức dậy rồi không?
“Taehyung...” Nằm trên lưng Taehyung, Jimin vùi đầu thật sâu vào vai cậu, miệng khẽ ậm ừ: “Taehyung...”
“Ừ? Tớ ở đây.”
Trái tim Jimin như bị ai đó đâm thật mạnh, đau đến gập người. Cánh tay choàng qua cổ Taehyung run bần bật, câu nói của Jimin trở nên ngắt quãng, nghẹn đắng trong cổ họng: “Làm thế nào bây giờ... Taehyung? Tớ thật sự... không thể giữ được cậu sao?”
Bước chân của Taehyung khựng lại, cả người cứng đờ.
Vầng dương dần được kéo cao từ bên kia bờ biển, rắc những hạt bụi vàng lấp lánh lên mặt nước gợn sóng nhấp nhô. Bầu trời trong vắt như đang còn mùa hạ, mây trắng vun thành từng đụm, bồng bềnh lững lờ như đang say ngủ giữa màu xanh bao la.
Bình minh đẹp như một bức họa, mang theo sắc nắng tươi sáng ấm áp như vậy, nhưng tại sao Jimin vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Tớ vốn nghĩ...” Dường như Taehyung đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn từ ngữ: “Là cậu không còn nhớ gì về chuyện ngày đó.”
“Tớ cũng tưởng... là tớ đã hoàn toàn chôn sâu nó.” Jimin cười khổ, nhoài người xuống và di chuyển lên đứng trước mặt Taehyung: “Nhưng làm sao bây giờ, Taehyung? Tớ vẫn nhớ, lại nhớ rất rõ ràng.” Cậu đặt tay lên trái tim người kia: “Rằng ở đây, có rất nhiều rất nhiều máu...”
“Jiminie!” Taehyung hoảng hốt lắc đầu, sắc mặt trắng bệch: “Đừng nhớ lại, Jiminie, đừng nhớ lại!” Cậu vội vàng che đi đôi mắt đầy tuyệt vọng của người đối diện: “Tớ ở đây, tớ đang ở đây mà.”
“Cậu không ở đây!” Jimin hất tay Taehyung ra, hét lớn: “Taehyung, cậu chưa từng ở đây! Là tớ tự tưởng tượng ra, đều là tớ, đều là tớ!”
Ảo ảnh sinh ra là để lừa gạt. Khi một người chìm đắm trong ảo ảnh quá lâu, sự thật sẽ khiến họ gục ngã.
“Jiminie...” Taehyung khổ sở ghì chặt lấy cậu, không ngừng lặp đi lặp lại: “Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi...”
“Tớ không muốn buông tay, tớ thực sự không muốn buông tay cậu một lần nữa!” Jimin ngồi sụp xuống nền cát trắng, vành mắt cay xè, nhưng thứ chất lỏng mặn chát kia lại không cách nào tràn khỏi khóe mi.
Đau mà không thể khóc, là một cảm giác trống rỗng đến cùng cực.
“Nhưng Taehyung à...” Jimin chạm tay lên gương mặt Taehyung, rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, như muốn khắc họa lại từng đường nét vào sâu trong trí nhớ. “Tớ đã mất đi cậu, không thể mất luôn... cả bản thân mình.”
Cuộc sống này ngắn ngủi như vậy, có cậu chẳng đủ bền lâu. Nhưng cuộc sống này cũng dài đến thế, ngày tháng về sau tớ chỉ còn lại một mình.
“Jiminie...”
“Taehyung này.” Jimin áp hai tay vào má người mình yêu thương: “Tớ... đi nhé?”
Taehyung nhắm mắt, Jimin phát hiện ra, cả người cậu ấy đang run lên rất dữ dội. “Jiminie...” Cậu ấy gọi: “Tớ là thật, tớ quay về bên cậu, là thật.”
Jimin hơi ngẩn ra, rồi bỗng hỏi ngược lại: “Là thật thì sao?” Cậu lắc đầu mệt mỏi: “Dù cho cậu là thật, nhưng đây vẫn mãi là một giấc mơ.” Mà giấc mơ thì vĩnh viễn là giả, vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực.
“Tớ đã rất sợ ngày này.” Taehyung mím chặt môi: “Tớ đã rất sợ... cậu dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để thức tỉnh bản thân.”
“Tớ xin lỗi.” Jimin cười bất lực: “Khiến cậu lo lắng cho tớ nhiều như thế.”
“Tớ... đi rồi, cậu có ổn không?” Taehyung không kìm được nỗi bất an của mình: “Cậu thật sự sẽ không sao chứ?”
Jimin hít sâu một hơi, cứng rắn đáp: “Tớ sẽ ổn thôi. Taehyung, tớ sẽ ổn mà.”
Taehyung rướn người, đặt một nụ hôn lên môi Jimin. “Hứa với tớ.” Cậu nói cùng tiếng thở dài: “Jiminie, hứa với tớ, cậu sẽ sống tốt.”
“Tớ hứa, tớ nhất định sẽ sống tốt.” Jimin đáp: “Còn cậu, Taehyung, lần này đổi lại, cậu hãy đợi tớ nhé?”
“Được.” Taehyung kéo cậu vào lòng, ôm rất chặt. Jimin cảm nhận được thân ảnh cậu ấy đang nhạt dần. Lại một lần nữa, cậu phải chứng kiến Taehyung biến mất ngay trước mắt mình.
“Tớ sẽ không nói tạm biệt.”
Taehyung cười: “Tớ biết.”
“Cảm ơn cậu.” Khi họ trao cho nhau nụ hôn cuối cùng, Jimin khẽ thì thào giữa những tiếng sóng vỗ: “Cảm ơn... vì đã quay về đánh thức tớ.”
Tôi hỏi, còn bao nhiêu thời gian nữa
Ngỡ rằng trước mắt vẫn còn thêm một ngày
Để thực hiện hẹn ước của chúng ta
Thế nên, Taehyung à...
Hẹn gặp lại.
8.
Jimin có cảm giác mình vừa sảy chân rơi xuống một hố đen khổng lồ. Không khí bị rút cạn, lồng ngực nhói đau như vô vàn kim chích. Cậu há miệng muốn kêu cứu, lại phát hiện cổ họng thít chặt không cất nổi âm thanh. Jimin không ngừng quẫy đạp, rất lâu rất lâu sau, đột nhiên ánh sáng tràn vào như thác lũ, để rồi cậu bừng tỉnh từ những cơn mơ.
Bốn bức tường vây hãm như lồng giam, nhịp tim ổn định nhấp nhô trên máy điện tâm đồ. Nắng sớm luồn qua ô cửa sổ khép hờ, mang theo hơi thở của sự sống, ngập tràn trên gương mặt tái nhợt vì đã ngủ quá lâu của Jimin. Bên tai loáng thoáng nghe được có tiếng ai không ngừng gọi tên, cậu cố gắng cử động hàng mi nặng trĩu, và khi đôi mắt ngập nước vỡ òa trong hạnh phúc của bố mẹ xuất hiện trước tầm nhìn mờ nhòe của cậu, Jimin biết, mình thực sự đã tỉnh dậy rồi.
Taehyung, Taehyung...
Tớ hứa, tớ sẽ sống thật tốt.
Thực ra có một truyền thuyết
Có thể khiến thời gian quay ngược trở về
Bởi vì có một giấc mơ đã nói với tôi
Tình yêu không giữ lại, mới cho tôi thêm nhiều dũng khí.
Cho cả cuộc đời đã dừng lại của cậu.
hết.
23:45 | 151211
Tiểu Phong aka Bụi Tro
J-Hope | Non-SA | Fluff | Friendzone
My youth is yours
---
Nắng đầu thu xiên qua từng tầng lá sum xuê, chạm xuống mặt đất hóa thành những đốm sáng nhỏ lúc đậm lúc nhạt. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của sinh viên K65 trường Đại học Quốc gia Seoul, thế nên mới sáng sớm, trong khuôn viên đã chật kín những bóng áo chùng đỏ. Không khí ồn ào náo nhiệt, vui như trẩy hội với những chùm hoa tươi rực rỡ sắc màu.
Trước bậc cầu thang lát đá dẫn lên hội trường, đối diện đài phun nước, Ahri ngồi thu mình trong một góc ít người để ý, chống cằm ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời. Cô không tham gia vào trò quậy phá cùng đám bạn như thường ngày, mà lựa chọn im lặng giữa vô vàn những tiếng cười đùa. Ahri không rõ mình bị làm sao, chỉ là cảm xúc trong lòng cô lúc này có chút rối bời, có chút trống trải. Rất khó để diễn đạt.
“Min Ahri!” Một bàn tay bất thình lình đập bộp vào vai cô đau điếng. Ahri giận dữ ngoái lại, liền thấy gương mặt toe toét của Jung Hoseok đang dần phóng đại trước mắt mình, cho đến khi môi hai người gần như chạm vào nhau. Lại nữa, Ahri thầm than, lại là khoảng cách hai centimet chết tiệt này.
“Vừa chui từ đâu lên?” Ahri ngoảnh đi nơi khác, bình tĩnh cất tiếng hỏi.
Không buồn để tâm liệu bộ suit bảnh chọe có bị bẩn, Hoseok thản nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh cô bạn thân: “Vừa đi tán gái về.” Hắn khoác vai cô, nhăn nhăn nhở nhở.
“Thế tán được em nào không?” Ahri nhếch môi, không biết là quan tâm thật lòng hay đang cười nhạo.
“Làm gì có em nào.” Hoseok trề môi, ra chiều buồn bã dựa vào vai Ahri: “Tìm tới tìm lui, chẳng ai xinh bằng Ahri của tao!” Vậy mà chỉ hai giây sau, hắn đã vứt luôn giọng điệu giả tạo vừa rồi và lấy lại hứng khởi trêu chọc cô.
Ahri nên biết thằng quỷ này vốn là một con tắc kè hoa mới đúng. “Thế là mày quyết định về đây tán tao hả?” Cô giả vờ giận dữ, thụi một đấm vào bụng Hoseok: “Tiếc quá, chị mày là hoa đã có chủ.”
“Cái gì?!” Hoseok nhảy dựng lên: “Ai? Thằng nào? Từ bao giờ? Sao không nói?”
Ahri nhướn mày: “Người yêu là phải giấu, nói ra để mày biết mày đi cướp à?”
“Tao thèm vào!” Hắn phỉ nhổ: “Ông mày là trai thẳng một trăm phần trăm nhé!”
“Ừ ừ, tao hiểu. Trên đời này, làm gì có thằng nào tự nhận là cong―” Liếc mắt đánh giá Hoseok một lượt từ đầu đến chân, Ahri nửa cười nửa không, “Cho đến khi nó gặp được người đàn ông của đời mình.”
Hoseok nghiến răng kèn kẹt, chỉ ước có thể xông đến bóp cổ chết tươi đứa con gái tóc ngắn đang bày ra vẻ mặt ‘tao hiểu mà, mày không cần giấu’ kia. Nó có thể thôi nói cái chuyện biến thái vậy được không hả? Đáng lẽ ra hắn nên quyết liệt hơn với đống phim trong ổ cứng cùng chục bộ truyện tranh trên giá sách nhà Ahri mới phải. Hừ, để nó xem cho đã đọc cho đã, kết quả người bị biến thành trò mua vui lại là mình!
“Đừng có đánh trống lảng nữa.” Hoseok nhịn, bỏ qua cuộc tranh cãi nhảm nhí mà tập trung vào vấn đề to lớn hơn: “Thằng kia là ai, hả?”
Đối diện với ánh mắt chỉ có độc sự tò mò của Hoseok, Ahri cười vu vơ: “Mày thật sự không biết?”
“Vớ vẩn, mày không nói sao tao biết?” Hắn lừ lừ nhìn cô.
“Không biết thì thôi vậy.” Ahri phủi áo đứng lên: “Cũng chẳng có gì quan trọng, quên đi.” Cô khoác túi, chỉnh chỉnh lại lễ phục rồi chậm rãi bước xuống từng bậc thềm.
“Ơ, Min Ahri!” Hoseok gọi với, cũng nhanh chóng bật dậy chạy theo. Con nhóc này hôm nay bị gì vậy, úp úp mở mở chẳng hiểu ra làm sao!
Xuống đến bậc cuối cùng, như nhớ ra điều gì, Ahri đột ngột dừng chân, khiến ai đó đang đuổi phía sau bất ngờ phanh không kịp, đập thẳng mặt vào vai cô. Hoseok ôm mũi xuýt xoa kêu đau, Ahri thấy thế vừa bực vừa buồn cười. “Này, Jung Hoseok.” Cô véo má hắn.
“Cái gì?” Hoseok làu bàu, hất tay cô ra. Gì chứ, đang coi hắn là trẻ con chắc?
“Tao với mày bỏ trốn đi.”
Khi Ahri nói câu này, cô đang đứng trong vùng sáng của mặt trời. Ánh nắng phủ lên khóe môi cong, vẽ thành nụ cười đẹp nhất mà Hoseok từng biết.
---
Min Ahri chưa từng là một cô gái ngoan. Những thói hư tật xấu của giới trẻ, chưa có gì là cô chưa thử qua. Xăm trổ, uống rượu, hút thuốc, đi bar,... ở tuổi hai mươi hai, Ahri đã được trải nghiệm toàn bộ.
Hoseok gọi cô là ‘gái hư’. Nhưng là ‘gái hư’ có giới hạn. Giới hạn ở đây là gì? Là cho dù Ahri có nổi loạn, cô vẫn biết đâu là điểm dừng.
Ví dụ như, những hình xăm của cô đều ở vị trí khó phát hiện. Ví dụ như, cô uống rượu nhưng không để mình say. Hay cô chỉ hút thuốc khi tâm trạng bất ổn, và mỗi lần đi bar sẽ luôn có Hoseok kề bên.
Nhiều lúc, Hoseok không hiểu vì lí do gì cô lại ép buộc cuộc sống đi theo một khuôn khổ lạ thường như vậy. Hắn nói, mặc kệ tất cả mà tận hưởng hết tuổi trẻ đi, đời người chẳng phải chỉ có một lần thôi sao? Ahri chỉ cười không đáp, chỉ nghe mà không đặt vào lòng. Cô có thể để bản thân buông thả một chút, nhưng sẽ không cho phép mình vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Người ta vẫn thường bảo, đặc quyền của tuổi trẻ là được phép mắc sai lầm. Thế nên ai cũng vin vào đó như một cái cớ bào chữa cho những việc làm của họ, để rồi nhận ra sai lầm lớn nhất của người trẻ, chính là cho phép mình mắc sai lầm. (*)
Ahri không phán xét ai, cô chỉ nghĩ khác với số đông. Cô đặt tuổi trẻ của mình xoay quanh một giới hạn, để cho dù năm tháng qua đi nhanh hay chậm, cho dù bản thân định tiến hay lùi, đều sẽ không chạm tới đường biên.
Cô không nói cho Hoseok nghe điều đó, bởi ngay từ xuất phát điểm, quan niệm của hai người đã hoàn toàn ngược nhau. Ahri biết kiềm chế, Hoseok thì không. Ahri có mục tiêu, Hoseok thì không. Đối với hắn, đến ngày nào tính ngày đó. Hắn sống cho hiện tại, không sống vì tương lai.
Ahri gọi Hoseok là ‘trai tồi’, ‘trai tồi’ không có giới hạn.
Gái hư và trai tồi, chẳng phải rất hợp để thành đôi sao? Đúng vậy, Min Ahri và Jung Hoseok vốn là một đôi.
Một đôi bạn thân, không hơn không kém.
---
“Mày định làm gì vào sáng mai?” Hoseok mở một lon bia, ngửa cổ tu ừng ực. Gió đêm mát rượi mang theo vị mặn của biển cả, xào xạc những ngọn cây xếp dài bên bờ.
“Chẳng biết nữa.” Ahri cười giòn tan: “Có lẽ tao sẽ nghĩ ra sau khi nốc xong lon bia này.”
Bầu trời khuya lung linh hàng vạn vì sao, Ahri ngồi đối lưng với Hoseok, mày một ngụm tao một ngụm. Không đếm thời gian trôi, chỉ biết xung quanh bãi cát chỗ hai người ngày càng có nhiều vỏ lon được ném ra.
“Hoseok này.”
“Ừ.”
“Chúng ta đã đi đến cái đích cuối cùng của tuổi trẻ rồi.” Ahri thả lon bia xuống, nói giọng đều đều, không biết là vui hay buồn.
Hoseo cười khùng khục: “Mày đang hoài niệm đấy à Min Ahri?”
“Chắc thế.” Cô ném trả hai từ cụt lủn. Hoài niệm? Từ này nghe cũng hợp tai đấy. “Hoseok à,” Duỗi dài đôi chân cho đỡ mỏi, Ahri lại nói tiếp, “Tao hoài niệm một người.”
“Lại cái thằng người yêu giấu mặt của mày hả?” Hoseok càu nhàu. Nghĩ mà bực thật, thân với nhau hơn chục năm trời mà con chết tiệt kia có bạn trai lúc nào hắn lại không hề hay biết. Đây là đạo lí gì chứ?
“Ha ha, đúng rồi, chính là người đó.”
Hoseok lầm bầm giận dỗi: “Nó có cao bằng tao không?”
“Giống mày.”
“Có đẹp trai bằng tao không?”
“Giống mày.”
“Có nhiều gái theo như tao không?”
“Giống mày.”
“Tên nó là gì?”
“... Không thể nói.”
“Mẹ kiếp, Min Ahri mày giấu trai như giấu vàng!” Hắn xoay người lại, vô cùng bất mãn mà lên án ai đó trọng sắc khinh bạn.
Ahri cười cười, tiến sát đến gần Hoseok. Đôi mắt cô mông lung như thể đang say, chỉ có bản thân cô biết đầu óc mình đang rất tỉnh táo. “Jung Hoseok.” Cô gọi.
“Cái gì?” Hắn hằm hè.
“Mày có biết...” Ahri tiếp tục rút ngắn khoảng cách, “Tao với mày cách nhau bao xa không?”
Hoseok không hiểu, mặt đần thối: “Hỏi ngớ ngẩn gì thế?”
“Hai centimet.” Cô dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi chưa tròn giây, sau đó lập tức quay đi trước khi họ kịp chạm môi vào nhau: “Chỉ có hai centimet thôi, Hoseok.”
Hoseok kinh ngạc, hoàn toàn không rõ cô nói như vậy là có ý gì.
“Mày có biết tao ở bên người tao yêu bao lâu rồi không?” Cô vuốt tóc, bình thản cười.
“...”
“Cả tuổi trẻ.”
Tuổi trẻ của cô, là hai centimet kéo dài đến vô tận.
---
Hai mươi hai tuổi, cô đã nhảy lên chiếc xe bán tải cũ kĩ của hắn vào một đêm đầy sao, chạy trốn khỏi thành phố rộng lớn mà gò bó, chạy trốn khỏi ánh mắt dò xét cùng những tiếng thở dài của người lớn, chạy trốn khỏi thực tại. Họ tìm đến biển khơi rộng lớn, nơi không ai biết đến họ, nơi lần đầu tiên cô buông bỏ giới hạn của mình. Để nói lời chào tạm biệt cho tuổi trẻ đã đi qua.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy nhìn vào gương chiếu hậu, cô thấy mình nằm co trên ghế, mascara nhem hết khuôn mặt và nắm chặt bàn tay của một chàng trai đang say ngủ. Bên ngoài kia là bờ cát trắng trải dài, là những con sóng vỗ dập dềnh, là hừng đông đang dần hửng sáng.
Lay gọi chàng trai ở bên cạnh, cô mỉm cười: “Không phải đêm qua mày hỏi ‘sáng mai’ tao định làm gì sao?”
“...”
“Tao muốn về nhà.”
Cô biết, mình đã được tự do.
End.
(*) sưu tầm
- Yêu cầu đối với tác phẩm và bài viết -
Thân.
Tiểu Phong aka Bụi Tro
HopeGa | T | Flangst | Fantasy General
you can’t abandoned me
Note:
ý tưởng, cảm hứng và tên fic được mượn từ inuyasha
rất nhảm, cực kỳ nhảm, vô cùng nhảm. điều quan trọng phải nói ba lần ;;-;;
một mớ hổ lốn là hậu quả sau khi đọc inuyasha và đầu chỉ toàn yêu quái ;;;;;;
rối và vội, linh ta linh tinh. đoạn cuối quá đuối nên hoàn toàn lệch tông.
vmin là để làm màu
Bên kia những sợi tơ
yoongi đan tuyệt vọng.
in the silent
coldest room
did the crying ghost reside
forced to bear (*)
1. cassiculus (**)
từ thuở hồng hoang của lịch sử, khi thượng đế tạo ra vũ trụ và vạn vật, ngài đã thổi sự sống vào lỗ mũi một hình nhân làm bằng bụi đất để nặn thành một người nam. người nam ấy nhận nhiệm vụ chăm sóc vườn địa đàng, cùng với trợ tá là một người nữ được sinh ra từ xương sườn của anh ta. sách sáng thế ghi chép, vì nghe theo lời xúi giục và nảy sinh tội lỗi, họ đã bị đày ải xuống mặt đất và phải chịu sự trừng phạt của thượng đế.
ngàn năm sau, trăm triệu năm sau, con người vẫn nhớ đến họ là adam và eva, là nguồn gốc của mọi chúng sinh trên trái đất. nhưng, đáng buồn thay, con người cũng đã vô ý lãng quên, hay thậm chí là không hề biết đến sự tồn tại của một sinh linh khác― ngày ấy được tạo ra từ sự hối hận của đấng tối cao. (***)
giận dữ, sa đọa, sợ hãi, tội lỗi,... loài người càng đông đảo, những xúc cảm xấu xí càng sinh sôi. thượng đế cho rằng, nếu ngài không ra tay cứu rỗi thì đến một lúc nào đó, bóng tối trong tâm linh loài người sẽ nuốt chửng ánh sáng dẫn lối trái tim. bởi vậy, ngài đã thắt một sợi tơ nhện thành hình người và nhỏ xuống một giọt máu từ ngón tay trỏ của mình. đó là cassiculus, người đan tuyệt vọng.
ngàn năm qua, trăm triệu năm qua, cassiculus đi khắp thế gian, cần mẫn đan tơ cho những linh hồn bị tổn thương mà hắn gặp được. tơ nhện cắt nát tay hắn, hắn không màng, oán khí dồn ứ trong lồng ngực, hắn chẳng hay. ngàn năm trôi, trăm triệu năm trôi, hắn vẫn miệt mài như chú ong thợ, ôm lấy bao nỗi u uẩn, trả cho loài người hết thảy bình an.
mãi cho đến một ngày, cassiculus nhận ra, hắn ngày càng giống một con người. có thân thể, có suy nghĩ, có cảm xúc. hắn thấy tay mình đau, hắn thấy lồng ngực như vỡ nát. hắn thấy thượng đế muốn thắt một sợi tơ khác, hắn thấy... mình sắp bị ruồng bỏ.
và lãng quên.
2. thợ săn
“vậy ý anh là, anh sẽ đi săn cassiculus?” người con trai tóc cam xoay xoay cây bút máy, hai chân mày ép sát lại với nhau: “hoseok à, đó chỉ là truyền thuyết thôi mà.”
“đúng vậy, cassiculus chắc gì đã có thật?” như để chứng minh thêm, chàng thanh niên mặc áo jacket đen còn chỉ vào dòng chữ mờ mờ ở cuối trang giấy: “chưa ai nhìn thấy cassiculus, hừ, chưa nhìn thấy mà kể như hiểu rõ lắm vậy.”
hoseok trầm ngâm, mặc cho hai cậu em kẻ tung người hứng, cùng nhau phủ nhận vấn đề anh vừa đưa ra. hoseok hiểu, nếu đặt mình vào vị trí của taehyung và jimin thì nhất định anh cũng cho rằng truyền thuyết này thật hoang đường. đi săn một kẻ không biết có tồn tại hay không, đây là trò đùa quái gở gì chứ. nhưng hai ngày nay, khẩu súng giắt ở thắt lưng hoseok lại không ngừng nóng lên - vốn là dấu hiệu cảnh báo mỗi khi phát hiện con mồi, khiến anh không thể không tin vào một phần trăm nhỏ nhoi minh chứng cho sự hiện hữu của cassiculus.
kẻ đan tơ, kẻ đan tuyệt vọng.
“nhưng mà... nghĩ cũng đáng thương nhỉ, ý em là nếu hắn ta có thật.” taehyung gõ gõ mặt bàn theo từng nhịp chậm rãi: “dùng tơ máu kéo nỗi khổ của con người về phía mình, vậy chẳng phải cuộc đời hắn chỉ quẩn quanh trong những đau đớn đó sao?”
“thì thế.” jimin miết tay lên cuốn sách đã ố vàng: “nếu truyền thuyết có thật, rằng những tuyệt vọng của con người đã biến cassiculus trở thành ác linh, thì quả thực, hắn chính là nạn nhân cho cái gọi là lòng từ bi của thượng đế.”
“hoseok, sao anh không nói gì?” taehyung huých nhẹ vai người anh lớn. từ đầu buổi tới giờ, anh ấy vẫn giữ nguyên một vẻ mặt, như đang tập trung suy tính điều gì đó. taehyung có cảm giác hoseok thực sự xem trọng chuyến đi săn này, mặc dù con mồi của anh, cho đến lúc này, vẫn chỉ là một nhân vật hiện lên qua những dòng chữ mờ nhòe trong một cuốn sách được lưu truyền từ ngày xửa ngày xưa.
“hắn ta sắp xuất hiện rồi, nhanh thôi.” hoseok khẳng định chắc nịch. khẩu súng của anh chưa bao giờ nhầm lẫn, nó càng nóng lên, chứng tỏ hắn ta càng ở gần đây.
cassiculus, cái tên này khiến jung hoseok đặc biệt lưu tâm. theo truyền thuyết, khi cassiculus biến thành ác linh, hắn vẫn tiếp tục đan tuyệt vọng cho loài người, nhưng thay vì dùng máu của mình, hắn lại lấy máu từ vật chủ. khi máu vật chủ ngấm vào tơ, những sợi tơ đó sẽ trở nên cứng và sắc như những lưỡi dao, hoàn toàn có thể cứa đứt cổ họng bất cứ lúc nào.
đó là cách hắn giết loài người. bằng chính những sợi tơ đan từ tuyệt vọng của họ.
3. min yoongi
giữa học kì một, lớp hoseok bỗng có học sinh mới chuyển đến. anh ta tên là min yoongi.
hôm ấy là một ngày tháng mười cuối thu, bầu trời đã buông lơi những hanh hao nhạt nắng. khi hoseok ngẩng đầu, vô tình chạm vào ánh mắt của yoongi trên bục giảng, anh giật mình, lòng bỗng nhói lên tựa kim châm. đôi đồng tử màu hổ phách ấy như có ma thuật, hóa thành dòng thác lũ nhấn chìm mọi ý thức của hoseok. và chính trong tích tắc đó, hoseok không thể phát hiện ra, khẩu súng anh đeo bên hông đã trở về nhiệt độ lạnh lẽo ban đầu.
“này, cậu có thấy tên học sinh mới này cứ quái lạ thế nào không?” taehyung kín đáo quan sát yoongi rồi ghé sang thì thầm vào tai jimin. yoongi rất gầy, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh nặng, cả ngày cũng không thèm mở miệng trò chuyện cùng ai, chỉ lầm lầm lì lì ngồi yên một chỗ. sự im lặng của yoongi khiến một người ưa hoạt bát như taehyung thấy vô cùng nhức nhối. hắn ta chẳng khác gì một con rối gỗ, chỉ muốn giảm bớt sự tồn tại của mình hết mức có thể.
“cực kì quái lạ.” jimin gật đầu hưởng ứng. giống như taehyung, cậu khó có thể có cảm tình với gã học sinh mới chuyển đến này. trên người min yoongi toát ra luồng khí rất đáng sợ, thái độ cự tuyệt mạnh mẽ đối với thế giới xung quanh và hoàn toàn trốn biệt trong cõi u tịch mà bản thân dựng nên.
thế nhưng, hắn ta lại không giống một người mắc bệnh tự kỷ.
“hắn ta cố tình, hay nói đúng hơn là lựa chọn làm thế.” hoseok như hiểu được suy nghĩ của jimin, liền nói: “nỗi sợ hãi, jiminie, trong lòng hắn ta có một nỗi sợ hãi rất lớn.”
“sao anh nhận ra?” taehyung kinh ngạc.
“qua ánh mắt.” hoseok đáp qua loa. anh không thể lý giải cảm giác bất an không ngừng trào dâng trong lòng lúc này, như thể sắp có chuyện gì xảy đến mà anh không cách nào ngăn cản được. cuộn tay thành nắm đấm, hoseok kìm nén sự tức giận không tên, cũng cố gắng quên đi đôi mắt màu hổ phách đầy ám ảnh của người con trai đó.
hoseok đã từng có suy đoán, yoongi là cassiculus mà anh đang tìm kiếm. linh cảm này mãnh liệt đến mức thậm chí anh đã muốn lập tức rút súng bắn hắn ta hòng xác định thực hư. song khẩu súng của anh lại không có dấu hiệu giảm nhiệt, thế nên, không có gì chứng minh yoongi và cassiculus là một.
vuốt ve thân súng, trong đầu hoseok lóe lên một dự tính.
min yoongi, min yoongi...
anh không tin trực giác của mình lại sai lệch.
4. gần
những ngày gần đây, taehyung và jimin không thể nào hiểu được hành vi kì quặc của người anh lớn, cứ như thể có ai đó đã nhập vào anh ấy vậy. jung hoseok, thợ săn thiên tài, tính tình lạnh nhạt, ngoài hai cậu em thì không thân thiết với ai khác, vậy nhưng hiện tại lại đi bắt chuyện với ‘quái nhân’ min yoongi?
“min yoongi.” hoseok gọi, và trăm lần như một, người con trai kia vẫn không phản ứng. tuy vậy, điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. mở balo lấy sách bút, sau đó, hoseok thản nhiên nhấc luôn quyển vở mà yoongi đang đặt trước mặt. taehyung và jimin ngồi phía dưới đưa mắt nhìn nhau, từ khi nào anh ấy trở nên ‘có duyên’ như vậy?
hình như, hành động này của hoseok đã thành công khiến min yoongi phải chú ý. hắn ta hơi nghiêng đầu, khẽ nhíu mi, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không phát ra tiếng. đôi mắt hắn ta hướng thẳng vào hoseok, hóa thành một sự truy hỏi trong câm lặng.
“tôi muốn mượn vở của anh.” hoseok không hề nao núng, mặc dù sự thật là ánh nhìn chăm chú đó làm anh cảm thấy như bị lột trần toàn thân, “tôi gọi anh rất lâu mà anh không đáp, thầy giáo thì sắp vào rồi.”
yoongi nghe xong, nét mặt vẫn không cảm xúc như cũ, chỉ là chân mày đã giãn ra đôi chút. hắn ta rời mắt sang nơi khác, sau đó... chậm chạp gật đầu.
hoseok sửng sốt, mấy giây sau mới nhận ra yoongi đang biểu hiện sự đồng ý. anh nở nụ cười trong vô thức, nhẹ giọng nói, “cảm ơn.”
thân người yoongi run lên rất khẽ, nếu không tinh ý sẽ không phát hiện được. màu hổ phách trong đáy mắt như có một ngọn lửa thổi bùng, nhuốm sắc đỏ rực tựa nham thạch nóng chảy. yoongi xoay lại, một lần nữa, đem toàn bộ sự chú ý của mình đặt vào người con trai ngồi bên cạnh.
gần...
lần đầu tiên, có một con người chịu đến gần hắn. lần đầu tiên, có một con người chịu nói ‘cảm ơn’ với hắn.
“sao vậy?” ngòi bút đang lướt trên mặt giấy chợt dừng lại, hoseok ngoảnh sang. khi tầm mắt cả hai trực tiếp giao nhau, hệt như ngày đầu gặp, hoseok lại cảm giác có dòng điện chạy xuyên qua người. tứ chi tê dại, anh không cách nào cử động, chỉ còn biết để mặc màu hổ phách nuốt chửng lấy mình.
“c-ả-m... ơ-n...” yoongi phát âm từng từ một, nom không khác gì trẻ con đánh vần. taehyung và jimin sững sờ, càng không cần nói đến hoseok. min yoongi... hắn ta, vừa mở lời với anh?
“cảm ơn?” sau khi định thần, hoseok liền lặp lại như phản xạ tự nhiên, “cảm ơn... vì điều gì?”
đôi môi mỏng của yoongi lại nặng nề chuyển động, như thể mỗi lần muốn nói chuyện đều phải tốn vô vàn công sức. lần này, hắn trả cho hoseok một từ rất ngắn gọn. và, rất khó hiểu―
“...g-ầ-n...”
hoseok ngẩn ra, trong lòng dội lên một xúc cảm lạ lẫm. không rõ vì sao, nhưng dường như anh có thể hiểu được ý mà yoongi muốn biểu đạt. một cách rất rõ ràng, rất mạch lạc.
gần.
hắn muốn nói, cảm ơn, vì đã đến gần tôi,
5. chạm
hoseok vò đầu, bước chân không tự chủ được mà tăng tốc, nhằm rút ngắn khoảng cách giữa anh và yoongi. ngọn đèn đường tù mù vàng vọt hắt xuống mặt đường, hằn in trên đó hai bóng đen đang di chuyển kề sát bên nhau.
jung hoseok chắc chắn là mình bị ma ám rồi, bằng chứng là càng ngày anh càng có những việc làm bất thường. điển hình như bây giờ, anh bỗng dưng dở chứng... đi theo yoongi về nhà.
từ sau lần mượn vở đó, min yoongi bắt đầu đáp lại những câu gọi của hoseok, mặc dù vẫn chỉ là bập bẹ, lõm bõm vài từ. ở trong lớp, hoseok trở thành người duy nhất có thể giao tiếp được với hắn. ngoài anh ra, yoongi lại như cũ không chịu nói chuyện với ai khác, ngay cả taehyung và jimin.
min yoongi đã đem jung hoseok trở thành ngoại lệ của mình như vậy. đứng trước hoseok, hắn chẳng khác gì một đứa trẻ, cứ ngốc nghếch coi anh là điểm tựa tinh thần. hoseok không rõ từ khi nào, anh bắt đầu rơi vào cục diện hỗn loạn, mọi thứ như đi chệch khỏi quỹ đạo đã vạch sẵn. hoseok dần dần không phân biệt được những gì mình làm là giả hay thật, sự quan tâm gần gũi của anh, sự mềm mỏng nhường nhịn của anh, thậm chí là... tình cảm của anh.
như phát hiện có ánh mắt gắt gao dính chặt sau lưng mình, yoongi quay người lại. nửa gương mặt hắn giấu trong chiếc khăn dày sụ mà hoseok quàng cho lúc tan học, chỉ để lộ đôi mắt màu hổ phách trong suốt đầy dụ hoặc.
“đến nhà rồi à?” hoseok lấy lại vẻ đạm mạc thường ngày.
yoongi chỉ vào căn nhà nhỏ tối om ở bên đường, về cơ bản, nếu ở những tình huống không nhất thiết phải dùng lời nói, hắn sẽ thay bằng hành động.
“ừ.” hoseok cười nhẹ, “vậy về đi.”
giơ tay chào tạm biệt rồi nhìn theo bóng lưng gầy băng qua ngã tư, lòng hoseok như có khối đá đè lên nặng trĩu. hoseok biết, anh đã phạm vào cấm kị khi để trái tim nảy sinh những cảm xúc khác thường với yoongi. từ trước đến nay, jung hoseok vẫn luôn thực hiện tốt vai trò trách nhiệm của một thợ săn, vậy nhưng, thời gian qua, anh không còn nhớ nổi đã bao lần trong đầu mình đột nhiên xuất hiện ý nghĩ... ước gì yoongi không phải cassiculus.
đúng vậy, một jung hoseok vẫn luôn tự hào mình là thợ săn, lần đầu tiên hi vọng bản thân phán đoán sai lầm.
vì người kia là min yoongi. vì người kia, cũng đã trở thành ngoại lệ của anh.
6. vỡ
sáng sớm tinh mơ vừa đặt chân đến cổng trường, hoseok đã bị taehyung và jimin xông đến kéo đi. anh ngơ ngác chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, song thấy bộ dạng vội vã sốt sắng của hai cậu em, chứng tỏ đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
“thầy chủ nhiệm.” taehyung nói qua hơi thở gấp gáp: “thầy ấy ở trên tầng thượng.”
“cái gì?” hoseok kinh hãi, lập tức ngẩng đầu nhìn lên khu giảng đường cao sừng sững phía trước mặt. dưới ánh nắng ảm đạm của trời đông, anh trông thấy một bóng người nhỏ bé run rẩy, lay lắt ngồi trên gờ lan can, bên ngoài rào chắn bảo vệ. hoseok tưởng chừng chỉ cần một ngọn gió thổi qua, ông ấy sẽ bị cuốn theo và rơi xuống tan xương nát thịt.
“thầy ấy bị đuổi việc.” jimin tiếp lời: “bọn em không rõ lí do cụ thể, nhưng nghe đồn là do hiệu trưởng muốn để cháu ông ta thế chân.”
“thầy ấy là trụ cột của gia đình, hiệu trưởng làm thế chẳng phải muốn dồn người ta vào chỗ chết sao?!” taehyung giận dữ: “loại đốn mạt!”
cả ba chạy như bay, gấp đến mức không kịp chờ thang máy mà leo bộ mười lăm tầng cầu thang. khi đến nơi, sân thượng đã bị vây quanh bởi rất nhiều sinh viên cùng các thầy cô giáo khác,... những tiếng khuyên can lẫn trong âm thanh xì xào bàn tán, còn ở phía đối diện kia, chỉ có một mình người đàn ông lẻ loi đơn độc, ôm theo nỗi tuyệt vọng muốn kết thúc cuộc sống này.
“thầy ơi...” hoseok len qua đám đông để tiến lên phía trước. anh cần phải nghĩ cách thuyết phục ông ấy, hay ít nhất là kéo dài thời gian chờ cảnh sát và đội cứu hộ tới.
người đàn ông hơi ngoái lại, trên môi là nụ cười bình thản: “hoseok à...”
“thầy đừng nghĩ quẩn.” hoseok lại bước lên một bước: “thầy vẫn dạy bọn em rằng còn sống là còn hi vọng, thầy quên rồi sao?”
“hi vọng...” người đàn ông lẩm bẩm, rồi chợt cười tự giễu: “hoseok à, em nói xem, thầy đã từng này tuổi rồi, bị đuổi việc liệu còn nơi nào nhận thầy nữa?”
“nhưng thầy nhảy xuống rồi, thì ngay cả cơ hội được nhận thầy cũng chối bỏ.” anh kiên nhẫn dùng lí lẽ can ngăn: “thầy chưa thử, làm sao biết sẽ không thành công?”
“thằng bé ngốc.” người đàn ông thở dài: “em vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được xã hội này khắc nghiệt đến thế nào đâu.” hơi ngừng lại, rồi ông nói tiếp: “lí do thầy ở đây lúc này, chẳng phải là minh chứng cụ thể nhất rồi sao?”
“thầy―”
“nhân từ nhất là lòng người, tàn nhẫn nhất, cũng là lòng người.” người đàn ông cảm khái một câu không rõ ràng, rồi bỗng ngửa đầu nhìn khoảng không rộng lớn: “hoseok à, em hãy quay về đi.”
dứt lời, ông buông mình nhảy xuống.
xung quanh vang lên những tiếng kêu sợ hãi, hoseok lao vọt tới như một mũi tên, kịp thời vươn tay túm chặt thầy giáo của mình. nhoài nửa người ra khỏi lan can, bê tông cứng như đá ép vào ngực anh đau đớn. hai cánh tay buộc phải níu giữ một trọng lượng cực đại, tưởng như sắp đứt lìa khỏi cơ thể.
taehyung và jimin phản ứng nhanh nhất, cuống cuồng lao đến phụ giúp hoseok. người đàn ông vùng vẫy quyết liệt, cả ba phải dốc hết sức lực, mất gần năm phút mới có thể kéo được ông ấy trở lại.
ngay khoảnh khắc thầy chủ nhiệm được cứu lên, hoseok đột nhiên phát giác... có một sợi tơ máu đã xuất hiện từ khi nào, nối liền từ cổ ông― đến bàn tay... min yoongi? hoseok sững sờ, yoongi đang đứng đó, cách bọn họ không xa, gương mặt lạnh nhạt vô cảm. thân người hoseok khẽ run, một sự phẫn nộ mạnh mẽ trào dâng như thủy triều. và trước khi đại não kịp phân tích tình huống đang diễn ra, anh đã thấy chính mình rút súng, nhắm thẳng vào người con trai kia, và dứt khoát bóp cò.
là cassiculus...
viên đạn bắn ra, trong phút chốc, tất cả mọi thứ của jung hoseok cũng đổ sụp, vụn vỡ cùng màu hổ phách trong đôi mắt min yoongi.
7. ác linh
hoseok tỉnh lại giữa không gian tối đen như hũ nút. anh cau mày, không khỏi khó chịu trước mùi ẩm mốc ngai ngái của gỗ mục nát rữa. đây là đâu, tại sao anh lại ở đây. hoseok thử cử động thân thể, nhưng ngoài ý muốn, anh nhận ra chân tay mình đang bị trói chặt.
đã có chuyện gì, anh nhớ mình đang ở sân thượng của trường học― khoan đã, sân thượng?
min yoongi, không, là cassiculus.
đúng vậy, là cassiculus...
hoseok khổ sở nhắm mắt, bóng tối đã che giấu biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng không cách nào xua tan đi đau đớn trong lòng. là anh sai rồi, anh đã không suy nghĩ gì trước khi nổ súng, để rồi khi ánh mắt bàng hoàng của yoongi đâm thẳng vào tim anh, khi yoongi ôm vết thương bỏ đi cùng những giọt máu chảy xuống từ mu bàn tay, anh mới biết, không phải yoongi muốn giết người, mà là đang cứu rỗi.
dùng máu của mình để kéo tuyệt vọng cho loài người, đó là sứ mệnh mà cassiculus đã thực hiện... trước khi hắn biến thành ác linh.
không phải, yoongi không phải ác linh.
yoongi...
“tỉnh rồi sao?” một giọng nói quen thuộc cất lên, nhưng lần này lại là một câu hỏi được phát âm rất lưu loát. hoseok bần thần ngẩng đầu, không gian cũng dần được thắp sáng bằng những sợi tơ quấn xung quanh anh. đến lúc này, hoseok mới biết anh đang bị treo lơ lửng giữa một mạng nhện khổng lồ.
nơi đây là một căn phòng nhỏ và hẹp, âm u như nhà ma. rèm cửa màu trắng rách tả tơi, gương trên tường đã vỡ chỉ còn một nửa, bàn ghế kê lộn xộn, bị phủ lên mấy lớp bụi dày. yoongi đứng trước mặt hoseok, bàn tay đan tơ, mắt phải chuyển sang màu đỏ rực. hắn cởi bỏ áo khoác, vết thương trên ngực cũng khép miệng, nhưng máu đã loang ướt sơ mi trắng. đem theo vị tanh ngọt đến lợm giọng.
“ra tay cũng đủ độc ác đấy, thợ săn.” yoongi cười lạnh lùng, ngón tay khẽ động. tức thì, những sợi tơ quấn quanh cổ hoseok thít chặt lại. “đau không, ừm, hoseok?” hắn hỏi đầy cợt nhả.
“yoo... yoongi?” hoseok lặng đi trước sự thay đổi chóng vánh của người đó.
“hắn ngủ rồi.” yoongi vui vẻ đáp, “cần phải cảm ơn ngươi, thợ săn. nhờ phát súng của ngươi khiến hắn tuyệt vọng, ta mới lại có thể thức dậy.”
“ngươi là... ác linh?” hoseok khó nhọc nói, cổ anh bị siết đến không thở nổi.
“loài người đã gọi ta như vậy à, nghe thú vị nhỉ?” mắt phải đỏ rực của hắn như một đốm lửa cháy hừng hực, “đúng, ta là ác linh được sinh ra từ tuyệt vọng của cassiculus.”
hoseok cắn môi, cố gắng giãy giụa.
“cassiculus là một kẻ ngu, thợ săn ạ.” ác linh gảy gảy sợi tơ, “cái ngu của hắn là quá thiện lương, quá tin người, thế nên mới bị lão thượng đế già vứt bỏ như một đống sắt vụn.”
“im đi!” hoseok giận dữ quát lớn.
“ồ bình tĩnh nào, sao ngươi nóng nảy thế?” ác linh thoải mái đứng dựa vào tường, “hay bị ta nói trúng rồi, hả thợ săn?” hắn nhếch mép cười: “cassiculus chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ, bởi thượng đế, cũng bởi cả ngươi.”
trái tim hoseok quặn lên, miệng lưỡi khô khốc đắng chát. anh không thể quên đi gương mặt trắng bệch của yoongi khi đó, giống như đến chết cũng không ngờ được hoseok lại chĩa súng về mình. anh cũng không thể coi như không nhìn thấy nụ cười bình thản vẽ trên môi người ấy, như một lời chấp nhận cho số phận cả đời không cách nào phản kháng.
cả đời của một con người rất ngắn, nhưng cả đời của cassiculus lại dài đằng đẵng qua bao kiếp thế nhân.
“này thợ săn, ta kể cho ngươi nghe một bí mật nhé.” ác linh cười híp mắt, “cassiculus đan tuyệt vọng cho loài người, hay nói cách khác, tuyệt vọng của bọn chúng mất đi là do hắn gánh lấy. ngươi biết mà, như một dạng chuyển giao lấy sợi tơ làm vật dẫn.” ác linh nhún vai, “vậy nên, một khi cassiculus bị tổn thương, hắn sẽ phải chịu đau đớn gấp trăm lần so với người bình thường.”
“thợ săn, ngươi có hiểu được cảm giác đó không?”
“thợ săn, khi ngươi rút súng bắn hắn, ngươi đang nghĩ gì?”
hoseok vùng vẫy vô cùng dữ dội, đôi mắt anh vằn đỏ những tia máu. lí trí không ngừng nhắc nhở hoseok rằng ác linh đang muốn đưa anh vào bẫy, nhưng anh lại không thể chống cự nổi từng câu từng chữ hắn thốt ra, nhất là, hắn lại mang gương mặt của min yoongi.
xoẹt, một sợi tơ cắt qua, trên cổ hoseok xuất hiện vệt máu đỏ.
“thợ săn, ngươi đã đoán được chưa?” ác linh đứng thẳng dậy, bàn tay vươn ra, linh hoạt điều khiển những sợi tơ trên mạng nhện, mắt phải đỏ rực lộ ra vẻ tàn nhẫn, “từ khi ngươi đuổi theo hắn đến đây và bị trói, dù ta có siết chặt thế nào, máu của ngươi cũng không chảy. nhưng giờ thì―” hắn chỉ kéo nhẹ, nhưng sợi tơ đã dễ dàng cứa đứt da hoseok: “ngươi đã thực sự tuyệt vọng rồi.”
khốn kiếp, hoseok thấy cần cổ nhói đau, thứ chất lỏng từ từ chảy xuống khiến bụng anh nhộn nhạo. cả người anh như mất hết sức lực, lúc này, chỉ cần cựa quậy một chút thôi, những sợi tơ sắc lẻm kia sẽ chém qua da anh như chém một tờ giấy.
“tại sao loài người lại ghét ta, hả thợ săn?” ác linh có vẻ vui thích với trò đùa của mình, “chúng nói rằng ta đáng sợ, ha...” hắn cười một tiếng: “này thợ săn, ác linh không đáng sợ. đáng sợ, là lòng người.”
từ bi nhất, là lòng người.
“giống như ngươi... jung hoseok.” hắn chậm rãi gọi tên anh.
tàn nhẫn nhất, cũng là lòng người.
toàn thân hoseok run rẩy.
“giống như những gì ngươi đã làm với cassiculus!”
xoẹt. lại thêm vô vàn những sợi tơ khác. quần áo của hoseok rách bươm, da thịt không chỗ nào không ứa máu. anh khẽ rên rỉ, người đau buốt, đầu óc nặng trịch, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
“thợ săn, cassiculus sợ nhất là bị ruồng bỏ, ngươi có biết không?” ác linh chống cằm nhìn hoseok đang bị hành hạ, “nhưng ngươi đã làm gì với hắn nào?”
“―ngươi ruồng-bỏ hắn.”
“CẨM MIỆNG!” không biết lấy sức từ đâu, jung hoseok hét lớn, “ác linh, nghe cho rõ đây, ta không ruồng bỏ min yoongi!”
khi chữ ‘gi’ vừa kết thúc, min yoongi ở trước mặt anh đột nhiên xảy ra biến hóa. hắn ôm đầu lùi lại một bước. mạng nhện đứt phựt, hoseok đang treo lơ lửng liền ngã phịch xuống nền đá lạnh lẽo. cánh cửa cũ kĩ cũng vang lên những tiếng rầm rầm, mấy giây sau đã bị đá văng ra. hai bóng người cao lớn xuất hiện. là taehyung và jimin.
bên ngoài cửa, trăng sáng như gương. thì ra đã qua hết một ngày.
“hoseok, anh có ổn không?” taehyung vừa định lao đến bỗng bị chặn đứng bởi một bức tường vô hình, lập tức ngã ngửa ra sau. chết tiệt, cậu và jimin khó khăn lắm mới phá được cửa, đến đây lại bị ngăn cản?!
hoseok khó nhọc ngồi dậy, đang muốn lựa lời trấn an hai cậu em, nhưng nửa chữ còn chưa kịp thốt ra, anh đã sững người lại. sau đó, liền rơi vào đôi mắt màu hổ phách thân quen.
8. mảnh gương vỡ
“yoo... yoongi?”
“mảnh gương vỡ...” yoongi thở gấp gáp như vừa trải qua một cuộc chiến lớn, “hoseok, bắn vào mảnh gương gỡ đó!”
theo hướng tay của yoongi, hoseok nhìn về phía bức tường phía đông, nơi có một tấm gương hình oval mờ bụi, đã vỡ chỉ còn một phần hai. tuy không hiểu tại sao yoongi lại bảo anh làm vậy, song hoseok vẫn nhanh chóng dịch người đến góc phòng. ban nãy khi rớt xuống, anh đã tinh ý quan sát và thấy khẩu súng của mình bị ném ở đó.
song đúng lúc hoseok vươn ra chuẩn bị lấy lại nó, một sợi tơ đột ngột phóng đến, đâm xuyên qua bàn tay anh. anh khuỵu xuống trong tiếng kêu của taehyung và jimin. khốn kiếp, hoseok cắn mạnh vào môi, dùng đau đớn duy trì sự tỉnh táo. cánh tay còn lại vung tới, hất khẩu súng về phía hai người đang ở gần cửa. jimin vẫn kiên trì tìm kẽ hở của tường chắn để xông vào, chỉ cần lấy được súng, họ sẽ chuyển bại thành thắng!
“nếu ngươi bắn, cassiculus sẽ chết.” vẫn là giọng nói của yoongi, nhưng lúc này lại mang âm điệu vô cảm của ác linh: “hắn sẽ tan biến vĩnh viễn khỏi thế gian này.”
hoseok ngây người, ánh mắt hốt hoảng nhìn về yoongi. truyền thuyết nói rằng nguyên bản của cassiculus vốn là một linh hồn, thế nên... đó là mảnh gương cất giữ linh hồn sao? nếu bắn nát nó, yoongi... sẽ không tồn tại nữa?
“hoseok, cậu không được phép do dự!” yoongi lại giành được quyền kiểm soát cơ thể. hắn chật vật nâng tay, gỡ bỏ lớp mạng nhện chắn trước taehyung và jimin, “taehyung, nhặt lấy súng, mau bắn đi!”
“thợ săn, nếu ngươi bắn, hắn sẽ tan biến vĩnh viễn, ha ha...”
“ở yên đó, taehyung!” hoseok quát lớn, khiến taehyung đang nhoài ra chợt khựng lại. cậu đã nắm được súng, nhưng giờ không biết phải cầm lên hay buông xuống.
“hoseok, cậu điên rồi sao, đây là cơ hội duy nhất!” yoongi gằn giọng, màu mắt chuyển đổi liên tục, dường như hắn đang phải chiến đấu kịch liệt với ác linh, “jung hoseok, nghe cho rõ, cậu là thợ săn, cassiculus là con mồi của cậu!”
“min yoongi...”
“hắn rất mạnh, lần này tôi thua, hắn sẽ hoàn toàn kiểm soát cơ thể này!” yoongi nghiến răng, đè nén đau đớn, “hoseok... tôi chỉ cầm cự được một lúc nữa thôi.”
“taehyung, đưa súng cho anh.” hoseok khó nhọc đứng lên, giơ tay bắt lấy khẩu súng mà taehyung ném tới. gương mặt anh lấm lem bụi đất, cùng với máu khô bám lại tạo thành những mảng đỏ đen kì dị. “min yoongi.” anh gọi, dù đã cố giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn lạc đi đôi chút, “anh còn lại bao nhiêu thời gian?”
yoongi sửng sốt trước câu hỏi khó hiểu của hoseok, song rất nhanh sau đó, hắn đáp, “trước rạng đông.”
“được.” hoseok chĩa họng súng về phía tấm gương, đôi mắt khép hờ, “như vậy là đủ rồi.” giọng anh đã sớm khàn đặc.
đoàng.
một tiếng súng đanh thép vang lên, cùng với đó là tiếng rơi vỡ của những mảnh gương.
9. bên kia những sợi tơ
cả căn phòng ngổn ngang hỗn loạn, vẩn lên mùi máu tanh đục. hoseok ngồi dựa vào tường, yoongi nằm trên đùi anh. tay họ đan vào nhau, tay hoseok rất to, tay yoongi rất nhỏ.
“yoongi.”
“ừ...”
“min yoongi...”
“sao thế?”
“thật xin lỗi.” hoseok cúi xuống, vùi mặt vào hõm vai yoongi, “nếu như không có phát súng đó, chúng ta vẫn sẽ bình yên, phải không?”
“có lẽ...” yoongi cười, “chúng ta sẽ được ở bên nhau lâu hơn chút nữa.”
“yoongi...”
“ừ...”
“em không ruồng bỏ anh.”
“tôi biết.”
“em thực sự không ruồng bỏ anh.” giọng hoseok hơi nghẹn lại.
“tôi biết.” yoongi vuốt má anh, “hoseok, tôi vẫn luôn biết.”
tấm lưng hoseok run lên dữ dội. ở chân trời xa xôi, những tia nắng đầu tiên bắt đầu hé lộ.
“hoseok,” yoongi gọi, “trời sắp sáng rồi.”
“... em biết.”
“hoseok này.” thân hình gầy gò của yoongi dần dần mờ đi.
“sao thế?”
“để tôi... đan tuyệt vọng cho em nhé?”
on the blackest of nights
a fiery devils ride in the mind
on a long mane white horse
while a half moon shone high
following over and again
the same sad course
of cobwebs and shadows (*)
hết.
(*) Cobwebs and shadows, thơ Tammy M. Darby
(**) Cassiculus: mạng nhện, tiếng Latin.
(***) Thượng đế (Thiên Chúa) hối hận vì đã làm ra con người trên trái đất, theo Sách Sáng Thế
Đăng ký Fic mới
Mẫu đăng ký fic trong Topic Đăng ký fic mới
[Thể loại] Tên fic | Tên tác giả | Tình trạng
Đường link dẫn tới fic
KHÔNG CHẤP NHẬN FIC ĐĂNG KÝ KHÔNG ĐÚNG MẪU TRÊN
Tiểu thư à!Anh yêu em!|doremi1995|G-C|
Author:doremi 1995
Status:On going
Rating: mọi độ tuổi
Disclaimer: Số phận của nhân vật thuộc về tác giả
Thể loại:Tình cảm,hài,học đường
Pairting: Lee Jun-Min Ji
Summary:
1 cô tiểu thư xinh đẹp đáng yêu
1 chàng trai nông thôn thông minh,tốt bụng
Giữa họ sẽ xảy ra chuyện j????
Không 8 trong thread và hỏi bất cứ điều gì ngoài việc đăng ký fic!
Tất cả những ai vi phạm bất kì lỗi nào được nêu ở trên sẽ bị xử lý theo đúng nội quy của box!